CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tổng Giám Đốc Gặp Nạn


Phan_2

"Anh nhớ hình như Đan Ny không thích cô ấy." Vệ Tử Câu nhớ lại chuyện mười lăm năm trước khi bọn họ đẩy cô gái ấy xuống hồ bơi.

Cô là đối tượng hắn thực nghiệm làm hô hấp nhân tạo, hắn vĩnh viễn không thể quên.

"Không chỉ anh em không thích cô ấy, em cũng vậy thật ghét cô ta. Cha con bọn họ nhờ vào đối với cha em có ân cứu mạng liền muốn ở cùng bọn em."

"Đó không phải là ý của cha em sao? Em lúc ấy còn nhỏ như vậy thì biết cái gì?" Hẳn là chỉ khoảng 7, 8 tuổi đi.

"Cô ta nhất định là muốn bay lên làm Phượng Hoàng. Cha em đem cổ phần của tập đoàn Vệ thị đưa cho cô ta làm sính lễ, nếu như cô ta không muốn gả cho anh em, thì đã sớm trả lại sính lễ rồi."

"Đan Ny cũng có thể cự tuyệt."

"Mà cha em kiên trì bắt anh em phải cưới cô ta, anh em căn bản không dám cãi lời cha, cho nên không thể làm gì khác hơn ngoài ngoan ngoãn trở về Đài Loan kết hôn."

"Chú Sử là một người trọng uy tín." Vệ Tử Câu tương đối tôn trọng Sử Thanh Hoa.

"Tử Câu, em muốn hôn lễ phải xa hoa, đồ cưới cô dâu phải làm tại Paris, nhẫn kết hôn phải là kim cương năm Carat, còn nữa..., còn có. . . . . ."

Sử Đan Kỳ một chút nghĩ không ra còn nên yêu cầu cái gì.

Vệ Tử Câu lặng lẽ nghe, trên mặt không chút biểu tình."Không vội, chờ em nghĩ ra nói cho anh biết."

"Tử câu, anh đối với em thật tốt." Tiếp đó trong lúc cao hứng, Sử Đan Kỳ chủ động dâng lên đôi môi của mình, hôn hắn tha thiết.

Đây là nụ hôn đầu của bọn hắn, Vệ Tử Câu vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp hôn cô, không nghĩ đến cô lại to gan như vậy, chủ động hôn hắn.

Sự can đảm của cô đối với Vệ Tử Câu mà nói, trong lòng có một chút cảm giác không đúng, hắn sợ cô ở Mỹ một nơi cởi mở như thế, đối với cách xử xự như vậy đã sớm quen thuộc nên không thể trách.

Mặc dù phong tục ngày càng cởi mở, nam nữ ngang hàng, nhưng hắn vẫn hết sức để ý trinh tiết của phụ nữ.

Không được Vệ Tử Câu thiết tha đáp lại, Sử Đan Kỳ ngưng nụ hôn của cô, nũng nịu bĩu môi: "Anh làm sao vậy? Có phải em hôn chưa đủ tốt?"

Hôn chưa đủ tốt? Hắn là ngại cô hôn quá tốt.

"Em hôn rất tốt." Khẳng định là luyện tập thường xuyên."Kỹ xảo của em là từ đâu học được?"

Sử Đan Kỳ đang trong thời kỳ trưởng thành có thể nói là có nhiều người đàn ông tranh giành cô, cô hiểu được ý của Vệ Tử Câu.

Cô giải thích: "Chuyện như vậy đâu cần học, chạm lên môi của anh tự nhiên sẽ biết. Thế nào, chẳng lẽ anh không muốn hôn em?"

Cô giải thích thật sự gượng ép, nhưng Vệ Tử Câu miễn cưỡng có thể tiếp nhận được.

"Anh dĩ nhiên muốn hôn em." Hắn nâng cằm cô lên, chậm rãi cúi đầu, khẽ chạm vào môi cô, rồi lấy lưỡi khẽ mở hàm răng, lướt nhẹ qua lưỡi cô.

Vệ Tử Câu đối với cô không có cảm giác mãnh liệt như dự tính, hắn cho là mình sẽ nhiệt liệt hôn nàng, giống như loại yêu thích đối với cô.

Nhưng Sử Đan Kỳ bị hôn đến tim đập loạn nhịp, cả người cô dán lên người hắn, thở hồng hộc."Tử câu, chúng ta trở về phòng đi."

"Trở về phòng? Làm sao đột nhiên muốn trở về phòng?" Nơi này gió biển thoáng mát.

Thật là không hiểu phong tình."Chẳng lẽ anh không muốn em sao?"

"Muốn em? Ý của em là. . . . . ." Không khỏi có một chút quá nhanh đi.

"Anh nên hiểu ý của em." Sử Đan Kỳ cất bước rời đi.

Vệ Tử Câu đành phải trở về phòng theo cô.

Bởi vì lần này khách có thư mời mới có thể lên thuyền, mà Sử Đan Kỳ chỉ tạm thời theo hắn lên thuyền, cho nên chủ thuyền không có chuẩn bị gian phòng cho cô, hai người bọn họ không thể làm gì hơn là ở cùng phòng.

Vì biểu hiện cái phong độ chết tiệt, mà đêm qua hắn không những không đụng vào cô, còn đem toàn bộ chăn cho cô, hại hắn chịu lạnh cả buổi tối.

Hắn không nghĩ tới cô sẽ chủ động như vậy, hắn thập phần để ý sự chủ động quá mức của cô. Hắn cho rằng cô từ nhỏ đã biết cuối cùng sẽ là người Vệ gia, sẽ thủ thân như ngọc, xem ra không phải vậy.

Vệ Tử Câu đi vào phòng , thấy trên người Sử Đan Kỳ chỉ vây quanh một cái khăn tắm che kín bộ phận quan trọng.

"Tử câu, chúng ta trước tắm."

"Tắm liền tắm." Nếu như hắn chịu nổi sự hấp dẫn, thì hắn không phải là đàn ông.

Bất kể cô có thủ thân như ngọc hay không, thì bọn hắn cũng sẽ kết hôn; hắn không có quyền hỏi về hoạt động tình dục trước hôn nhân của cô, huống chi hắn đã chờ cô mười lăm năm, có lẽ còn lâu hơn.

Mà cô rốt cuộc cũng sẽ thuộc về hắn, hắn không có phụ lòng kỳ vọng của bà nội, chỉ cần sau khi cưới cô trở thành một Vệ phu nhân tốt là được, hắn không cần quan tâm quá nhiều.

Hắn đang chuẩn bị cởi bộ trang phục, bỗng nhiên có một tiếng súng vang lên cùng tiếng chuông cảnh giới.

"Tử Câu, hình như là tiếng súng và chuông báo hiệu cùng vang lên, có phải chìm thuyền hay không?" Sử Đan Kỳ vội vàng đến bên Vệ Tử Câu.

Cô không phải là đang nghĩ đến Titanic thứ hai chứ?

"Đan Kỳ, trước tiên em hãy mặc quần áo vào, anh đi ra ngoài xem một chút."

"Không nên đi, em muốn ở nơi này cùng anh, em rất sợ." Sử Đan Kỳ kéo hắn.

"Chỉ là đi xem một chút thôi, sẽ trở về ngay lập tức, nếu không chúng ta sẽ không biết chuyện gì xảy ra ở bên ngoài, ngộ nhỡ bỏ qua cơ hội chạy trốn. . . . . ." Vệ Tử Câu khuyên nhủ.

"Vậy anh đi nhìn nhanh đi, em không muốn chết."

"Trước tiên mặc quần áo vào." Vệ Tử Câu xoay người đi ra khỏi phòng.

Cánh cửa được mở ra, một khẩu súng đặt chính xác trên trán Vệ Tử Câu.

Vệ Tử Câu lui lại mấy bước, biểu hiện đề phòng cẩn thận ở trên mặt.

"Hưu. . . . . ." Tên cầm súng nhìn thân thể bại lộ của Sử Đan Kỳ thổi một tiếng huýt gió tán thưởng, quơ lấy đồ lót hàng hiệu của cô cởi ở trên giường, sau đó nhét vào túi lớn hắn mang sau lưng.

"A! Cứu mạng!" Sử Đan Kỳ kêu lên một cách sợ hãi.

"Không cần kêu, toàn bộ người trên thuyền đều đang đợi người khác đến cứu mạng!" Tên cầm súng cười ha hả, áp giải bọn họ ra ngoài đại sảnh.

Một người đàn ông mập mạp to lớn vừa đi vừa ăn trong một ngõ hẻm, khiến rất nhiều đứa trẻ nghịch ngợm sau khi tan học ghé mắt vào nhìn.

Oa! Heo ngoại quốc! Thật mập a!

Người đàn ông mập mạp với mái tóc xù cười than thiết với bọn trẻ, đem thức ăn trên tay đưa về phía bọn chúng, "Hello, mấy em muốn ăn hay không?"

Bọn trẻ lắc đầu, không thể ăn đồ ăn của người xa lạ.

Hắn có chút thất vọng, "Vậy anh tự ăn." Sau đó hắn tiếp tục vừa đi vừa ăn.

Bọn trẻ nhìn hắn không chớp mắt, cho đến khi hắn tiến vào bên trong tòa nhà cao ốc, mới chơi tiếp.

"Hắn đến, hắn đến rồi!" Lăng Tâm Ảnh thấy Sử Đan Ny tiến vào thang máy từ trong máy giám thị."Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Cô gấp đến độ đảo qua đảo lại nguyên một chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.

Cô đối với Sử Đan Ny vốn không có ấn tượng tốt, không nghĩ đến sau khi lớn lên hắn vẫn còn bộ dạng ngồi không mà hưởng.

Cô vẫn sợ hắn thật sự đến cưới cô, lại không nghĩ hắn thật sự đến! Ttrời ạ, đến cứu cô đi! Cha ơi, cha có linh thiên đến ngăn cản hắn đi!

Dáng người hắn. . . . . . Cùng dáng người cô. . . . . . làm sao có thế cùng hắn làm vợ chồng? Cô nghe nói kích thước người ngoại quốc cùng kích thước người Trung quốc không thể phối hợp, cô nhất định sẽ bị. . . . . .

Trời ạ, cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì, sao lại nghĩ đến loại chuyện ấy?

Tâm tư không giải quyết được vấn đề, Lăng Tâm Ảnh quyết định nghĩ biện pháp thoát khỏi Sử Đan Ny, thoát khỏi vĩnh viễn; nếu không, cô nhất định sẽ chết trên tay hắn.

Sử Đan Ny liếm liếm đồ ăn trên đầu ngón tay, sau đó ấn chuông.

Ttiếng nhạc chuông kéo dài vang lên, một lát sau, một người có dáng dấp giống như vu bà đến mở cửa, Sử Đan Ny cách cửa sắt nhìn cô mà kinh ngạc.

Một cái đầu với mái tóc dài rối bù thưa thớt, một cái mũi to, một bộ mắt kiếng đen to. . . . . . Tóm lại, cảm giác đầu tiên nhìn chính là vu bà.

"Cậu tìm ai à?" Cô lấy thanh âm bén nhọn hỏi.

"Tôi. . . . . . Không phải tìm bà, tôi hình như ấn sai chuông rồi." Sử Đan Ny với vẻ mặt ngây ngô.

"Cậu có phải tìm Lăng Tâm Ảnh hay không?" giọng nữ bén nhọn lại hỏi.

"Bà, làm sao bà biết?" Sử Đan Ny vẫn nhìn cô chăm chú, ánh mắt anh lúc này hiện lên một chút kinh ngạc, lại không tự giác đưa đồ ăn vào trong miệng.

"Lăng Tâm Ảnh cô ấy đi khám phá hồng trần rồi."

"Khám phá hồng trần?" Sử Đan Ny lặp lại theo, gật gù suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không hiểu. Hắn hỏi: "Khám phá hồng trần là một địa phương sao?"

Quả nhiên là không có học văn học Trung Quốc, cô thật tiếc thay cho hắn, may mắn hắn ở qua Đài Loan."Khám phá hồng trần có nghĩa là cô ấy đã xuất gia làm ni cô."

"Ni cô? Cái loại phụ nữ trên đầu tóc được cạo sạch." Cái này hắn biết, bởi vì hắn thấy hình dáng nữ tu sĩ đẹp mắt hơn nhiều.

"Cho nên, về sau cậu không cần trở lại tìm cô ấy nữa."

"Tóc cạo sạch trông rất xấu , tôi sẽ không tìm cô ấy."

"Thật không cần trở lại!"

Sử Đan Ny gật đầu một cái, "Tôi sẽ không trở lại. Tôi len lén nói cho bà biết, bà không thể nói với cô ấy, cô ấy vốn không xinh đẹp, mặt còn dài và dẹp , cạo trọc đầu nhất định là xấu xí hơn."

Sắc mặt của cô hơi đổi."Ngũ quan của người Trung Quốc dĩ nhiên không giống người ngoại quốc, cậu rốt cuộc có quan niệm về thẩm mỹ hay không?" Heo!

Sử Đan Ny nhếch miệng cười nhìn cô, "Bà cũng rất xấu xí."

Cô liền toét ra một nụ cười khủng khiếp, "Cậu cũng vậy."

" Cái mũi, cái mũi?" Sử Đan Ny sờ sờ cái mũi cao thẳng của mình."Cái mũi của tôi thế nào?"

Cô rất muốn té xỉu tại chỗ."Tôi nói là cậu cũng rất xấu xí."

"Nói bậy! Mẹ tôi nói tôi rất đẹp trai."

"Hắc, hắc, hắc, tôi thích nhất là đem thịt đàn ông vừa mập lại đẹp trai đi hầm canh, mỹ vị lại ngon miệng." cô đột nhiên cười nói.

Sử Đan Ny vừa mập lại nhát gan, hắn lui lại mấy bước, vẫy tay tạm biệt, liền dự định chuồn mất.

"Chờ một chút!" cô hô to một tiếng.

"Làm, làm gì?"

Cô mở cửa sắt ra, đưa cho hắn một túi giấy, "Cái này trả cậu."

"Này, này là cái gì?" nhận xương cốt?

"20% cổ phần tập đoàn Vệ thị."

"20% cổ phần tập đoàn Vệ thị? Trả tôi làm cái gì?" cái này là cha hắn tặng, hắn nào có lá gan lấy về.

"Lăng Tâm Ănh không lấy cậu, đây là sính lễ, đương nhiên phải trả lại." Trả lại sính lễ, chứng tỏ từ nay về sau bọn hắn không có quan hệ.

Sử Đan Ny do dự; cha cùng vu bà người nào khủng bố hơn?

"Mang đi. Nếu không, hắc hắc he he. . . . . ."

Sử Đan Ny sợ tới mức lập tức quay người bỏ chạy, cái mông to đung đưa cực kỳ giống cái mông con voi lúc đi bộ, cũng rất giống hà mã .

Lăng Tâm Ảnh tháo đạo cụ Halloween xuống, thở phào nhẹ nhõm.

"Thấy được gì không?" Bác sĩ tháo băng gạc ra hỏi.

"Vẫn không nhìn thấy." Vệ Tử Câu nghiến răng nghiến lợi trả lời, bất đắc dĩ, bất lực cùng khủng hoảng toàn bộ đều hiện ra trên hai quả đấm đang nắm chặt.

Các loại trị liệu kiểm tra đã làm suốt một tuần lễ, hắn vẫn không cách nào thấy được ánh sáng.

Bác sĩ lắc đầu hướng về phía Vệ Tử Hiên, Sử Đan Kỳ cùng Sử Đan Ny, "Loại bệnh này chỉ có thể mặc cho số phận." Dứt lời, ông lập tức đi ra khỏi phòng bệnh hạng nhất.

Mặc cho số phận? Vệ Tử Câu từ trên giường đứng lên, muốn giữ lại bác sĩ hỏi mặc cho số phận là có ý gì, lại kẹt cái ghế trước giường trượt chân té trên mặt đất.

"Tử Câu, anh nhìn anh xem, em nói anh không cần phản kháng mấy tên cướp kia, anh liền không nghe. Như thế này rất tốt, làm cho mắt không thể nhìn thấy, chật vật không chịu nổi."

Sử Đan Kỳ nhìn chăm chú vào Vệ Tử Câu bị té ngã, biết hắn không nhìn thấy, lộ ra một cái nhìn khinh thường trên mặt, không có ý định tiến lên dìu.

Cô đối với người mù không có hứng thú.

Vệ Tử Câu xoay đầu hướng tới âm thanh của Sử Đan Kỳ, ánh mắt bén nhọn, cặp mắt không nhìn thấy vẫn làm người khác không rét mà run.

Hắn phản kháng cướp biển một nửa là vì tự ái, một nửa còn lại là vì cô.

Không sai, khi tất cả mọi người đang nhảy thoát y thì sẽ không có ai chú ý đến cô trần truồng, nhưng hắn cho rằng mình phải bảo vệ cô, cô là người phụ nữ của hắn.

Sử Đan Kỳ nhìn ánh mắt không thấy gì của hắn, khiếp sợ khí thế của hắn, đáy lòng cảm thấy có chút kinh hoàng, cô vội vàng quay đầu không nhìn hắn.

Vệ Tử Hiên ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, cũng không có ý dìu hắn đứng dậy, "Tử Câu, không cần nổi giận quá, ý bác sĩ là muốn em chấp nhận."

Vệ Tử Câu nén giận chậm rãi đứng dậy, thân thể lắc lắc, mất đi thị lực cũng làm cho cảm giác cân bằng bị mất đi, cảm thấy phương hướng trước mắt là một mảnh đen tối bao la, bát ngát.

"Chấp nhận? Tôi sẽ không chấp nhận! Tiếp tục giúp tôi tìm bác sĩ." Thân thể hắn quờ quạng, ngồi xổm xuống.

Tìm bác sĩ? Nên giúp hắn tìm bác sĩ làm cho hắn vĩnh viễn không tốt lên được. "Tốt, anh sẽ giúp em tiếp tục tìm bác sĩ." Vệ Tử Hiên vẫn không có ý định dìu đứng dậy.

Sử Đan Ny cắn chocolate trên tay, phát huy tình thương người giúp Vệ Tử Câu lên trên giường ngồi, "Tử Câu, mù không sao, miệng còn có thể ăn là tốt rồi."

Vệ Tử Câu lắc tay hắn ra giận dữ hét lên: "Đi ra ngoài! Toàn bộ đi ra ngoài cho tôi!"

Người không có thị lực, thính lực cùng cảm giác trở nên tương đối nhạy bén. Vệ Tử Câu cảm thấy ba người này căn bản không quan tâm đến hắn, chỉ là đang nhìn như xem truyện cười.

"Nơi này có văn kiện muốn em ký tên, ký hết anh liền đi ra ngoài, anh hiện tại rất bận." Vệ Tử Hiên đem hồ sơ cùng bút thả vào tay Vệ Tử Câu.

"Đây là văn kiện gì?" tay phải Vệ Tử Câu nắm chặt bút, tay trái sờ bên trái góc dưới nơi ký tên, không có hỏi rõ ràng, hắn sẽ không ký tên tùy tiện.

"Mắt em bây giờ gặp khó khăn, anh cho rằng em nên nghỉ ngơi đến khi mắt được khôi phục; trước đó anh sẽ tạm thay mặt chấp hành chức vụ tổng giám đốc, cho nên muốn em ký tên đồng ý."

Vệ Tử Câu ném tập hồ sơ, hừ lạnh một tiếng, "Tôi chỉ mù, không phải rơi đầu, không cần nghỉ ngơi, càng không phiền anh giúp đỡ."

Không hổ là anh em tốt, thật biết chọn thời cơ bỏ đá xuống giếng, cả ngày lẫn đêm nghĩ cách cướp đoạt.

Hắn đương nhiên biết Vệ Tử Hiên không cam lòng đối với an bài của bà nội cho hắn chấp hành chức vụ tổng giám đốc, bởi vì chấp hành chức vụ tổng giám đốc này chẳng khác gì tổng giám đốc đời trước.

Nhưng hắn cũng nên cân đo lại chính mình, hắn trừ bỏ thích lợi dụng quyền thế đi xung quanh trêu hoa ghẹo nguyệt, quan điểm như loại nhỏ mọn ếch ngồi đáy, căn bản không thể nào phát triển được tập đoàn Vệ thị.

"Em không ký, anh không có biện pháp vận hành công ty, em bị mù, tại sao còn muốn chiếm lấy vị trí?." Vệ Tử Hiên quát.

"Tôi chính là muốn chiếm lấy vị trí, nếu không chiếm lấy vị trí, tôi sợ Vệ thị sẽ phá sản." Vệ Tử Câu tuyệt không thể phụ lòng bà nội kỳ vọng đối với hắn.

"Em. . . . . ." Vệ Tử Hiên vung lên quả đấm, đánh tới trước mặt Vệ Tử Câu thì ngừng lại, hận không thể xuống quyền, ánh mắt Vệ Tử Câu chợt lóe rồi biến mất.

Anh em bọn họ từ trước đến nay đều dùng vũ lực giải quyết vấn đề, nhưng hắn không muốn bị cười nhạo, nói hắn bắt nạt người mù, cho nên trong lòng không tình nguyện dừng lại quả đấm, buông tha cơ hội có thể đánh một quyền vào mũi hắn.

Hắn thật vất vả có cơ hội leo lên chức vị tổng giám đốc, tên mù này lại muốn chiếm lấy vị trí không buông, lại dám nhạo báng năng lực của hắn!

Hắn cũng là thích Sử Đan Kỳ từ nhỏ, bà nội lại cố tình thiên vị, không chỉ thiên vị một ít, mà là từ trước ra sau.

Nói gì vì để đạt được mục đích cho công bằng, để bọn họ hai người công bằng cạnh tranh vị trí tổng giám đốc, phần thưởng chính là Sử Đan Kỳ. Nhưng bà lại làm như không thấy, giao thực quyền chấp hành chức vị tổng giám đốc cho Vệ Tử Câu, giúp hắn trải tốt con đường làm tổng giám đốc, đây không phải thiên vị thì là cái gì?

Một kích của Vệ Tử Hiên khiến Sử Đan Kỳ sợ hết hồn, mà Sử Đan Ny lại giương mắt nhìn mặc cho chocolate hòa tan ở trong miệng nhỏ giọt xuống dọc theo khóe miệng.

"Đi ra ngoài." Vệ Tử Câu hạ lệnh trục khách lần nữa.

Sử Đan Kỳ ngồi bên cạnh Vệ Tử Câu, "Tử câu, anh phải tiếp tục ở trong bệnh việntiếp nhận trị liệu cùng kiểm tra, dù sao anh cũng không thấy được, anh nên ký đi!"

"Không ký!" Vệ Tử Câu tương đối kiên trì.

"Tốt, em không ký phải không, vậy thì không cần ký." Vệ Tử Hiên thu hồi hồ sơ, lại đem hồ sơ giống vậy đưa đến trên tay hắn."Phần này là văn kiện mở rộng Câu Lạc Bộ, toàn bộ ký đi!"

Hắn không tin một người mù có thể có nhiều khôn khéo.

Sử Đan Kỳ trơ mắt nhìn một màn này, lại không nói nửa câu, cô chỉ nhìn chăm chú vào bọn họ, màu sắc trong con ngươi trở nên mơ màng.

Vệ Tử Câu rốt cuộc ký tên của mình.

Vệ Tử Hiên khinh thường Vệ Tử Câu không nhìn thấy, tùy tiện nâng lên nụ cười chiến thắng ở trước mặt hắn.

"Em an tâm ở trong bệnh viện tiếp nhận trị liệu, chuyện của công ty liền giao cho anh thôi."

"Tôi muốn anh mỗi ngày báo cáo tình huống trong công ty cho tôi biết." Vệ Tử Câu chỉ thị.

"Không cần, hiện tại tất cả là do anh làm chủ. Ha. . . . . . Ha. . . . . ." một tay Vệ Tử Hiên kéo Sử Đan Kỳ vào trong ngực, cười đi ra phòng bệnh.

Hắn bây giờ đã là tổng giám đốc, mắt Vệ Tử Câu lại mù, không ai có thể lấy đi chức vụ tổng giám đốc của hắn, Sử Đan Kỳ cũng vậy liền thuộc về hắn rồi!

"Vệ Tử Hiên, anh có ý gì?" Nghe tiếng cười của hắn dần xa, Vệ Tử Câu muốn đi ra ngoài đuổi theo, lại đụng cái ghế trật chân té.

Sử Đan Ny lại lần nữa phát huy tính thương người, đưa tay kéo hắn. "Tử Câu, cha tôi thường mắng tôi là heo, tôi cảm thấy anh cũng giống như tôi!"

"Tôi với cậu giống nhau? Ta cũng sẽ giống như cậu?" mắt mù rồi, liền bị đầu heo Sử Đan Ny bắt nạt! Vệ Tử Câu hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Mới vừa rồi phần văn kiện Tử Hiên đưa cho anh ký là giống nhau mà anh cũng không biết, anh không phải heo thì là cái gì?"

Văn kiện giống nhau?

"Vệ Tử Hiên, anh đứng lại đó cho tôi!" Vệ Tử Câu xông về phía trước, muốn đuổi theo Vệ Tử Hiên, lại trực tiếp đụng vào cửa.

Phịch một tiếng! Hắn ngã xuống đất ngất đi.

"Nói anh cũng giống heo như tôi mà không tin, không có mở cửa sao có thể chạy đi." Sử Đan Ny ôm lấy hắn ném lên trên giường, thở hồng hộc.

Sử Đan Ny còn vô cùng tinh tế, đắp kín chăn bông giúp Vệ Tử Câu, "Tử câu, tôi cũng muốn đi, hẹn gặp lại."

Vệ Tử Câu dĩ nhiên là không có đáp lại, hắn té xỉu.

Vệ Tử Hiên ôm Sử Đan Kỳ lên xe, vén một túm tóc quăn của cô đùa bỡn giữa các ngón tay, mặt hắn say mê nói: "Em cũng đồng ý nên để anh chấp hành chức vụ tổng giám đốc đúng không?"

Sử Đan Kỳ kéo tóc về, yêu kiều liếc hắn, "Tử Câu mắt bị mù có thể làm sao? Hắn phải mặc cho số phận, em cả đời cũng phải mặc cho số phận, xem hai anh em các anh ai có phúc lấy được em."

Vệ Tử Hiên lộ ra nụ cười quỷ quyệt trong mắt, "Xem ra thật đúng là tạo hóa trêu ngươi. Lấy tình huống bây giờ xem ra, anh nhất định sẽ là tổng giám đốc, cũng sẽ là chồng tương lai của em."

"Tổng giám đốc thân yêu, anh sẽ cưng chiều em, yêu em sao?" Khi còn bé hắn cái gì cũng nghe cô, không biết hiện tại như thế nào?

Vệ Tử Hiên nâng cằm cô lên, chậm rãi đến gần môi cô, "Em nói đi? Em không phải đã quên chuyện khi còn bé chuyện chứ, anh thế nào lại không thuận theo em."

Sử Đan Kỳ đẩy hắn ra, "Mười lăm năm không gặp, em làm sao biết?"

"Lòng của anh như cũ không thay đổi." Hắn rốt cuộc đặt lên môi cô.

Mở tập hồ sơ có con dấu của tập đoàn xây dựng Vệ thị, Lăng Tâm Ảnh theo thói quen liếc nhìn chữ ký của tổng giám đốc góc trái bên dưới.

Vệ Tử Câu, ân nhân cứu mạng ghi tạc trong lòng cô mười lăm năm.

Càng kỳ quái hơn chính là, cô đối với tên này giống như có tình cảm đặc biệt. Trong mắt cô, Vệ Tử Câu tự tay kí tên, để cho cô có cảm giác thỏa mãn.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đủ tư cách thông qua cuộc thi kế toán viên cao cấp, sau đó bắt chước học tỷ đi làm tại trụ sở kế toán viên cao cấp.

Nói khéo cũng thật chính xác, sổ kế toán của tập đoàn xây dựng Vệ thị vừa vặn do cô xử lý.

Mà cô cũng từng là cổ đông của tập đoàn xây dựng Vệ thị, bởi vì chú Sử đem 20% cổ phần của tập đoàn xây dựng Vệ thị đưa cho cô làm sính lễ.

Sính lễ? Nghĩ đến bộ dáng kia của Sử Đan Ny. . . . . . Cũng may, cô đem chuyện này giải quyết vĩnh viễn.

Nhìn chăm chú vào nơi ký tên dưới góc trái, đôi mi thanh tú của Lăng Tâm Ảnh nhíu lại. Chữ ký này không giống như xưa, mang theo kiên cường không chịu khuất phục từng xuất hiện từ hai, ba tuần lễ trước.

"Vệ Tử. . . . . ." Cô cầm lấy hồ sơ nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, thấy thế nào cũng không giống, chữ "Câu" đã thay đổi hình dạng.

Tay Vệ Tử Câu bị thương sao? Nếu không thế nào mà ký tên cũng ký không tốt? Kí tự này giống như chữ “Hiên”.


Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Swatch Watches